Ban đầu, tớ đến với sen đá chỉ vì... thấy chúng nhỏ xíu, dễ thương quá trời. Cứ tưởng chỉ cần đặt đâu đó trên bàn học, để làm cảnh thôi là đủ. Nhưng càng gắn bó, tớ lại càng thấy sen đá không hề “nhẹ nhàng” như vẻ ngoài của nó.
Chúng có thể chịu nắng, chịu khô, chịu cả những ngày bị lãng quên. Vậy mà vẫn sống, vẫn bung lá xanh tươi – lặng lẽ mà mạnh mẽ. Có lúc tớ quên tưới nước cả tuần, quay lại thấy em vẫn vậy, không trách móc, không héo úa – chỉ yên lặng đứng đó, đợi tớ trở lại.
Từ lúc nào không hay, chăm sen đá đã không còn là việc “trồng cây cho vui” nữa. Nó trở thành một thói quen nhỏ để tớ học cách kiên nhẫn hơn, sống chậm hơn, và quan tâm đến những điều tưởng chừng bé xíu quanh mình.
Chẳng cần phải là người làm vườn, chỉ cần bạn đủ dịu dàng, sen đá sẽ từ từ kể cho bạn nghe những câu chuyện của riêng nó.