Có những ngày, mọi thứ trở nên vội vã đến mức mình chỉ muốn tìm một điều gì đó thật chậm để nhìn, để thở. Với tớ, sen đá chính là điều nhỏ xíu ấy.
Chúng thật kỳ lạ – có lúc mình chăm từng chút một thì lại dễ úng, dễ héo hay thậm chí "var vào lòng đất". Thế mà, có khi cứ để kệ, chẳng chăm bẵm gì, chúng lại lớn lên và sống khỏe mạnh lạ kỳ.
Nhìn một bé sen đá nhỏ nhắn vươn lên từng chút, từng chút một… tớ cảm thấy như được nhắc rằng: không cần phải thật nhanh, chỉ cần kiên trì là đủ.
Mỗi lần tớ trồng thêm một chậu mới, cũng như tặng chính mình một khoảng lặng – để dừng lại, quan sát, và thấy lòng nhẹ hơn.